Vệ An Huyên đặt quả táo xuống và nói với Phù Gia, “Phu nhân, sắc mặt của cô trông nhợt nhạt quá, cô có muốn tôi dặm ít phấn lên che đi không?”

Phù Gia: “Cô thật xinh đẹp, vậy cô giúp tôi thoa phấn đi.” Sau đó, cô thật sự ngẩng mặt lên để Vệ An Huyên trang điểm cho.

Được khen xinh đẹp, nhưng lại từ người mà mình coi là tình địch nói về vẻ ngoài của mình, Vệ An Huyên không hề cảm thấy vui vẻ.

Vệ An Huyên nhất thời im lặng, cô thật sự không hiểu Lý Y Y, cô không cảm thấy Lý Y Y vô cùng xinh đẹp, trái lại vì mang trên mình bệnh tật, nên sắc mặt rất kém, lại còn ốm yếu, vậy mà Lộ Thiệu Quân lại không hề ghét bỏ cô ấy.

Vệ An Huyên chỉ có thể cay đắng chịu đựng, không thể vượt qua giới hạn đạo đức của bản thân, làm kẻ thứ ba, nhúng tay vào hôn nhân của người khác, nhưng khi nhìn thấy Lý Y Y, cô vẫn không chịu được nỗi chua xót, buồn bực trong lòng.

Cố tình nói ra những lời nói công kích một cách tự nhiên, nhưng dường như người kia không cảm nhận được, coi như không nghe thấy, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Vệ An Huyên có chút chột dạ, phóng lao phải theo lao, không thể không bôi phấn lên mặt cô ấy.

Không bôi thì không tốt, mà bôi thì cũng không tốt, cảm giác mình như một người hầu.

Phù Gia đợi một hồi, không cảm nhận được hương thơm và mềm mại của phấn phủ ở trên mặt, mở mắt ra nhìn Vệ An Huyên: “Sao vậy?”

“Không sao.” Vệ An Huyên ngơ ngác nhìn đối phương, một đôi mắt như vậy. Làm cho khuôn mặt trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều.

Vệ An Huyên tìm hộp phấn ở trong túi, và chuẩn bị bôi lên khuôn mặt của Phù Gia, Phù Gia lập tức di chuyển khuôn mặt của cô ấy đến trước mặt Vệ An Huyên một lần nữa.

“Làm cái quái gì vậy?” Lộ Thiệu Quân trực tiếp đẩy tay Vệ An Huyên ra, ngăn chặn hành động của Vệ An Huyên, đang tập trung xử lý hồ sơ, vừa quay sang nhìn hắn đã thấy tình huống như vậy.

Vệ An Huyên bị vứt bỏ, trong lòng dâng lên một cảm xúc chua xót, bởi vì yêu một người, bất cứ hành động nào của hắn cũng khiến lòng cô ta gợn sóng, hiện tại Vệ An Huyên vô cùng khó chịu.

Nhìn thấy ánh mắt dò xét và cảnh giác của Lộ Thiệu Quân, Vệ An Huyên sống mũi chua xót và suýt chút nữa thì khóc, nhưng cô cố gắng nhịn xuống, tỏ ra cư xử như một thư ký cấp cao.

Cô thanh minh: “Tôi thấy sắc mặt tiểu thư Lý không tốt, nên tôi muốn bôi cho cô ấy chút phấn để che đi sắc mặt nhợt nhạt của cô ấy.”

Lộ Thiệu Quân liếc nhìn Phù Gia rồi nói thẳng: “Tôi thấy cô ấy vẫn tốt. Cô ấy là bệnh nhân không cần phải sử dụng những thứ này. “

Lộ Thiệu Quân trực tiếp nói với Vệ An Huyên: “Cô theo tôi ra ngoài một chút. “

Trước khi rời đi, hắn nói với Phù Gia, “Em là người đẹp nhất trong lòng anh, không cần phải dùng những thứ này đắp lên mặt, vẻ đẹp của con người không nằm ở những thứ này.”

Phù Gia ừm một tiếng, cũng không quá để tâm đến đẹp, xấu.

Vệ An Huyên đi theo Lộ Thiệu Quân ra khỏi phòng bệnh, hai người đứng ở hành lang, ở trước mặt Phù Gia, Lộ Thiệu Quân vẫn có thể khống chế được cảm xúc của bản thân.

Nhưng bây giờ Lộ Thiệu Quân khuôn mặt lạnh lẽo, âm trầm nói: “Thư ký Vệ, tôi hy vọng nên có biểu hiện của một người thư ký nên làm, có chút tâm ý, cô lại nói sắc mặt cô ấy không tốt từ một người vừa từ Quỷ môn quan trở về, làm cho cô ấy cảm thấy phiền muội vì vẻ ngoài của mình, tâm của cô cũng thật sự xấu xa. “

Vệ An Huyên bỗng dưng bật khóc, cô ta vốn là không muốn khóc, nhưng bởi vì cách đối xử khác biệt của Lộ Thiệu Quân khiến cho cô ta không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Đặc biệt là khi Lộ Thiệu Quân nói tâm cô ta không tốt, cô ta không hề, cho dù thực sự trong lòng cô ta vô cùng chua xót nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ làm gì với Lý Y Y.

Tại sao trong lòng Lộ Thiệu Quân, cô ta lại trở thành kẻ xấu xa, ánh mắt và lời nói của Lục Thiếu Quân như một thanh kiếm độc, hết lần này đến lần khác đâm vào cơ thể cô ta.

Được viết bởi

𝖘𝖕𝖗𝖎𝖓𝖌 𝖇𝖑𝖔𝖘𝖘𝖔𝖒𝖘

Admin: Lìn