Lộ Thiệu Quân sẽ không vì đối phương khóc mà thương hại, “Cô sau này ít đến bệnh viện đi, cho dù có tài liệu gì, tôi cũng sẽ đến công ty xử lý.”

Vệ An Huyên thật sự chịu không nổi, cô ta bụm mặt xoay người bỏ chạy, chạy ra bệnh viện, cả người mềm nhũn ngồi trên bồn hoa, nước mắt lưng tròng nhìn về phía bệnh viện.

Còn Lộ Thiệu Quân lại vô cùng khó chịu trước hành vi không thể giải thích được của Vệ An Huyên, cô ta vì công việc mà đến, nói có vài câu đã chạy đi khóc?

Xem ra lại phải tuyển thư ký, nghĩ đến việc tuyển thư ký một lần nữa, Lộ Thiệu Quân không khỏi nhíu mày, nói thật ra để tìm được một thư ký mới, cũng khó có thể tìm được thư ký ưng ý như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Vệ An Huyên, hắn đã nghĩ ngay đến Y Y, khỏe mạnh và xinh đẹp, nếu thân thể của Y Y rất tốt có lẽ sẽ trông như thế này.

Thư ký này dùng rất thuận tay, biết rõ khẩu vị của bản thân, mỗi sáng đến công ty đều ăn sáng ngon lành, cái gì cũng chu đáo.

Nhưng thế nào lại có thêm tật xấu hơi tí là khóc sướt mướt?

Tâm lý quá yếu đuối.

Ở trong phòng bênh, Phù Gia huơ huơ tay chụp bắt trong không khí như bắt được thứ gì đó rồi bỏ vào miệng.

Phù Gia nếm thử, ừm, vị đắng xen lẫn chua xót, cực khổ cực khổ quá, thật khổ mà.

Hệ thống hỏi: “Cô làm gì vậy.”

Phù Gia cười hì hì, “Tôi đang nếm thử mùi của không khí.”

Hệ thống:…

Kí chủ nó vẫn luôn ngốc nghếch như vậy, chứ không phải là đầu óc có vấn đề, nhưng may mà cũng rất ngoan ngoãn

Nó không cần một vật chủ quá giỏi giang, nhưng vật chủ phải biết nghe lời.

Lộ Thiệu Quân cũng từ bỏ ý định đi tìm một thư ký khác, trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Phù Gia đang ăn quả táo, liền hỏi: “Có ngọt không?”

Phù Gia gật đầu, “Ngọt.”

Thiệu Quân nghiêng người xuống và hướng về phía Phù Gia cắn một miếng táo: “Tôi cũng nghĩ nó rất ngọt.”

Anh ta chậm rãi nhai táo trong miệng, nhìn chằm chằm Phù Gia với đôi mắt lưu luyến, như thể anh ta không ăn táo, mà là Phù Gia, nhấm nháp nó một cách cẩn thận.

Đôi mắt đang tràn đầy dục vọng.

Phù Gia ngơ ngác nhìn chỗ bị Lộ Thiệu Quân gặm, một lúc sau mới nói: “Lợi của anh đang chảy máu.”

A, quả táo này bẩn, còn có vi khuẩn, cơ thể người rất mỏng manh, hơn nữa cô vẫn là một bệnh nhân.

“Ồ…” Lộ Thiệu Quân nhìn quả táo, có chút ngượng ngùng nói: “Ừ, vậy thì đừng ăn, để anh ăn đi.”

Sau đó anh ta cầm lấy quả táo trong tay Phù Gia, gặm răng rắc .

Phù Gia chớp mắt, nhìn quả táo biến thành lõi táo.

Phù Gia lười biếng dựa vào trên gối, đối với Lục Thiếu Du nói: “Hay là chúng ta ly hôn đi.”

Lộ Thiệu Quân suýt nữa bị nghẹn táo, kinh ngạc nhìn Phù Gia, “Em nói cái gì?”

Phù Gia mở miệng, nói một cách trôi chảy, “Tôi nói là chúng ta hãy ly hôn đi.” Đây là kết quả của cuộc thảo luận của cô ấy với hệ thống.

Hệ thống cho rằng thay vì chờ đợi bị coi là đội mũ xanh, bị bôi đen, thà ly hôn sớm đi để lấy tiền từ Lộ Thiệu Quân.

Đã ly hôn thì luôn có bồi thường.

Sau đó, bọn họ có thể bỏ trốn với tiền. Không, là lấy tiền chạy lấy người.

Lộ Thiệu Quân trong lòng trầm xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao muốn ly hôn với anh, là do anh cướp táo của em sao.”

Tại sao khi tỉnh lại, cô ấy lại muốn ly hôn ?

Phù Gia ánh mắt lưng tròng như có thể khiến người ta chết chìm trong đó, “Đúng vậy, là vì anh cướp quả táo của tôi.”

Lộ Thiệu Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Anh sẽ cắt một quả khác cho em, cho nên em đừng nói những lời như vậy, suýt chút nữa khiến anh thở không ra hơi. “

Được viết bởi

𝖘𝖕𝖗𝖎𝖓𝖌 𝖇𝖑𝖔𝖘𝖘𝖔𝖒𝖘

Admin: Lìn