Lộ Thiệu Quân: “Giữa chúng ta với nhau còn phải cảm ơn sao, Y Y, cảm ơn em vì đã không bỏ anh ở lại.”

Bầu không khí giữa hai người không tệ, hệ thống ở trong đầu Phù Gia không ngừng làu bàu: “Cô việc gì cảm ơn cái tên tra nam kia chứ?”

Phù Gia thấy kì lạ, “Anh ta nói muốn mời tôi ăn cơm, chẳng lẽ tôi lại không nói lời cảm ơn?”

Linh hồn bên trong cơ thể này cũng không còn ở đây, Lộ Thiệu Quân đối với cô mà nói, hắn chỉ là một người xa lạ.

Hệ thống nghẹn lời: “Cô nói cũng đúng.”

Lộ Thiệu Quân kiên quyết muốn ở lại với Phù Gia, mọi công việc đều xử lí trên máy tính, Phù Gia nhìn thấy hắn tham gia hội nghị, vô cùng tập trung, nghiêm túc.

Nhìn bộ dạng đẹp như này, thế mà lại đối xử với cô gái như kia, nhưng cô ta vẫn một mực yêu hắn.

Phù Gia đang nghĩ đến cô gái kia, cô ta liền xuất hiện, trên cầm theo một bó hoa, và một giỏ hoa quả trên tay.

Phù Gia nhìn chằm chằm vào cô ta, thật sự hai người các cô trông giống đến như vậy sao?

Cũng không hẳn là giống, Vệ An Huyên vốn là một người bình thường khỏe mạnh, còn thân thể này, vô cùng yếu ớt, như cành liễu đung đưa trong gió, nhìn như nào cũng không hề thấy giống nhau.

Phù Gia lấy một chiếc trong ngăn kéo ra, nhìn bản thân mình một lượt, rồi lại nhìn qua Vệ An Huyên, nếu nói điểm giống, hẳn là chiếc mũi và miệng đi, hơn nữa nhìn vào khuôn mặt, thoạt cảm giác bảy tám phần là giống, như chị em vậy.

Tuy là nói về dáng vẻ trông giống nhau, nhưng khí chất toát ra lại hoàn toàn khác biệt, Y Y là một người bệnh, mang lại cảm giác ôn hòa, như thạch anh dễ vỡ, yếu đuối mỏng manh.

Còn Vệ An Huyên lại sáng sủa khỏe mạnh, khí sắc vô cùng tốt, lại có dáng người yểu điệu.

“Lộ tổng, tôi tới thăm Lý tiểu thư, tiện thời mang theo một số văn kiện cần anh xử lí.” Vệ An Huyên là thư ký của Lộ Thiệu Quân, vốn dĩ theo như kịch bản hẳn là Vệ An Huyên đang an ủi Lộ Thiệu Quân đang đau khổ, tuyệt vọng.

Còn hiện tại xác chết Phù Gia đã tỉnh lại, thật không biết mọi chuyện tiếp theo sẽ phát triển như nào đây?

Y Y chỉ là công cụ thúc đẩy giữa hai người, mặc dù đã chết, nhưng vẫn luôn tồn tại chen giữa hai người, nếu cần thiết lại bị lôi vào cuộc trò chuyện.

Người sống sao so được với người chết, nhất là người chết càng được tô điểm đẹp lên.

Lộ Thiệu Quân không trả lời, nhận lấy văn kiện rồi tránh xa, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Vệ An Huyền đến một cái, Vệ An Huyên sắc mặt buồn bã, đặt bó hoa cùng giỏ hoa quả ở đầu giường, hỏi: “Phu nhân, cô cảm thấy như nào rồi?”

Phù Gia: “Tôi vẫn khỏe.” Cô cảm nhận được mùi vị ở trên người Vệ An Huyên, ngọt vô cùng ngọt, không phải hương thơm của nước hoa, mà là mùi vị của linh hồn, loại mùi vị linh hồn này…

Phù Gia hít sâu một hơi, xem ra chỉ cần rơi vào tình yêu, linh hồn chính là hương vị.

Vệ An Huyên kéo một chiếc ghế dựa, ngồi xuống, cắt táo cho Phù Gia: “Phu nhân, cô nhất định phải khỏe lên, tổng giám đốc vô cùng lo lắng cho cô, thậm chí còn gạt công việc quan trọng sang một bên.”

Hệ thống lập tức nói: “Cô ta nói có ẩn ý là do của cô làm liên lụy đến Lộ Thiệu Quân, hay là không có cố tình?”

Phù gia gật đầu, “Tôi nhất định sẽ khỏe lên, còn muốn được ăn thật nhiều nữa.” Sống trong một cơ thể ấm áp.

Lộ Thiệu Quân lập tức nói: “Được, anh sẽ đưa em đi ăn tất cả mỹ thực trên thế giới này.”

Cánh tay Vệ An Huyên run lên, suýt chút thì cắt vào tay, cô ta mím môi, lướt nhìn Phù Gia, rồi lại cúi đầu gọt táo, sau đó cắt một miếng nhỏ đưa đến miệng Phù Gia: “Phu nhân, tổng giám đốc đối xử với cô thật là tốt, thật khiến người ta phải hâm mộ.”

Phù Gia cắn miếng táo, thật là ngọt, lại giòn tan, ăn rất ngon, Phù Gia quay sang nói lời cảm tạ: “Cảm ơn”.

Vệ An Huyên nhìn Phù Gia thơ ơ, ánh mắt vô cùng phúc tạp, lại bất lực, có những người không cần làm cái gì cả cũng có được thứ mình mơ ước, lại có người chỉ có thể đau khổ lặp đi lặp lại, dù biết rằng không còn hy vọng, rồi lại không nhịn được nhìn về phía ngọn hải đăng sáng ngời trong bóng đêm.

Được viết bởi

𝖘𝖕𝖗𝖎𝖓𝖌 𝖇𝖑𝖔𝖘𝖘𝖔𝖒𝖘

Admin: Lìn