Lộ Thiệu Quân nói rằng hắn đã say và xin phép được rời đi, và hứa sẽ uống rượu với bọn họ sau.

Giám đốc Trương yêu cầu Vệ An Huyên trở lại công ty để lấy một thứ gì đó, nhưng Vệ An Huyên không thể lo lắng cho Lộ Thiệu Quân.

Giám đốc Trương tức giận nói: “Bảo cô lấy thì đi lấy đi. Nếu cô làm chậm trễ chuyện của chúng tôi, chính cô phải bồi thường. Còn cậu Lộ tôi sẽ cho người đưa về.”

Vệ An Huyên chỉ có thể lấy đồ trước, và khi quay trở lại, những người trong phòng đã đi về hết, Vệ An Huyên lo lắng hỏi người phục vụ xem có thấy người nào say không.

Người phục vụ suy nghĩ một lúc, “Cô lên thử tầng trên, xem có người cô tìm hay không?”

Vệ An Huyên đã tìm được Lộ Thiệu Quân, Lộ Thiệu Quân lúc này đã say đến bất tỉnh, mà lúc này đang có hai người phụ nữ vây quanh cởi quần áo của Lộ Thiệu Quân.

Vệ An Huyên lập tức đuổi hai người phụ nữ đi, hai người phụ nữ này vẫn không muốn từ bỏ, nghĩ rằng họ còn có nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ cũng không lấy được tiền.

Và người đàn ông trên giường … 

Thật là tuyệt phẩm!

Vệ An Huyên sắc mặt rất xấu, sắc bén nhìn hai người phụ nữ, lộ ra khí chất của một thư ký cao cấp, “Nếu các cô không đi, vậy tôi sẽ gọi cảnh sát, bắt các cô đi.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau, chỉ có thể bỏ đi, nếu như cảnh sát có tới, bọn họ có miệng cũng không nói ra được.

Nhìn hai người phụ vì mình dọa sợ bỏ chạy, Vệ An Huyên thở phào nhẹ nhõm.

Vệ An Huyên nhặt quần áo trên đất chuẩn bị mặc cho Lộ Thiệu Quân, vừa mặc vào liền bị hắn kẹp lấy cổ tay, đè trên giường.

Đôi mắt mơ mang vì say của Lộ Thiệu Quân, vành mắt đỏ hoe, mơ hồ nhìn thấy một người, “Y Y?”

Khuôn mặt giống như Y Y, dù cô ta đang giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại mềm nhũn.

Vệ An Huyên giật mình, “Lộ tổng, tôi là Vệ An Huyên, không phải Lý Y Y, xin ngài có thể nhìn rõ ràng.”

Dường như thân thể Lộ Thiệu Quân có chút không thích hợp, vô cùng khô nóng,  không nhịn được ôm Vệ An Huyên, nhưng trên miệng không ngừng gọi Y Y.

Vệ An Huyền bị dán vào trong lòng Lộ Thiệu Quân, nghe tiếng tim đập như sấm của hắn, cô ta vừa cảm thấy khó chịu và đau đớn, bị coi là vật thay thế không phải chuyện dễ chịu.

Lộ Thiệu Quân bị người ta hạ thuốc, giờ phút này lại đang ôm một người phụ nữ tự nhận là vợ của mình, tự nhiên xảy ra chuyện.

Vệ An Huyên không chút do dự dâng hiến cho Lộ Thiệu Quân, chỉ một đêm thôi, một đêm cô ta trộm lấy cảm giác dịu dàng này.

Ngay cả khi hắn ta luôn miệng gọi Y Y.

Vệ An Huyên bị ép chịu không nổi, khóe mắt chảy ra nước mắt, đẹp đến mê người, đẹp đến thống khổ.

Phù Gia mặc đồ bệnh nhân  xuất hiện bên ngoài phòng tiệc, nhìn những người phục vụ đang nhặt thức ăn thừa, và những vị khách đã đi hết.

Phù Gia bĩu môi, đưa hai tay sờ lên đầu, cảm thấy đầu mình chuẩn bị xanh đến nơi.

Phù Gia: “Muộn rồi, cậu thật là vô dụng, có căn thời gian mà cũng không xác định được”
Lần đầu tiên cô ném cái nồi ra ngoài.

Hệ thống phát rồ, “Xúc phạm hệ thống, và bị trừng phạt bởi sét đánh.”

Sau đó cơ thể của Phù Gia bị một luồng điện đánh tới, nhưng khuôn mặt cô vẫn không thay đổi, cô cũng không cảm thấy đau đớn.

“Nếu cô đau, cứ kêu lên đi, khóc đi, đừng kìm chế.” Hệ thống giống như một tên biến thái, nhất định muốn Phù Gia kêu lên.

Phù Gia: “Cơ thể của tôi vốn đã không khỏe, cậu còn cho sét đánh, làm cho cơ thể vốn đã xấu nay còn tồi tệ hơn, thế này thì làm thế nào có thể sống được một trăm năm, cơ hội yêu đương cũng không còn, phải không?”

Hệ thống: …

Phù Gia ánh mắt thuần khiết đến lãnh đạm, không có một tia ấm, nói: “Cậu chính là cái đồ vô dụng.”

Được viết bởi

𝖘𝖕𝖗𝖎𝖓𝖌 𝖇𝖑𝖔𝖘𝖘𝖔𝖒𝖘

Admin: Lìn