
Hệ thống không thể chịu nổi sự xúc phạm của ký chủ, nhất là khi đối phương chịu đòn sét đánh một cách vô cảm, lại còn đang khinh thường nó: “Cô cho rằng lấy được tin tức của thiên đạo dễ dàng như vậy sao? Đây là chuyện của bọn họ, cho dù muốn ngăn cản cũng vô dụng. “
Phù Gia cố chấp nói:”Cậu vẫn là cái đồ vô dụng. “
Hệ thống: ……
Cô gái này không có mắt mà, đúng là đồ ngốc.
Hệ thống bất lực nói: “Ngươi đừng lo lắng chuyện đầu bị xanh nữa, chúng ta hiện tại phải lập ra kế hoạch tiếp theo. Dù sao, cô nhất định phải sống tốt.”
“Chỉ cần cô còn sống, những người này sẽ không thể tùy ý vu khống cô bừa bãi được.”
Phù Gia căn bản không để tâm đến hệ thống, và hỏi người phục vụ, “Cho hỏi là có hai người, một nam một nữ, ngoại hình rất đẹp, bọn họ đi đâu rồi?”
Người phục vụ: …
Tại sao nhiều người đến hỏi như vậy.
“Tôi không biết, chắc là ở trong phòng, cũng có thể là đi mất rồi.” “Người phục vụ dọn dẹp, rồi rời đi ngay lập tức.
Phù Gia lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát: “Chú cảnh sát, ở đây có người bán dâm, có đến ba người được thuê tại địa chỉ xxxx. ” “
Hệ thống ngẩn ra, lắp bắp nói: “Cô làm cái gì vậy? ” Cũng quá là liều đi.
Rồi lại sửng sốt:” Làm sao cô biết có ba người? ”
Phù Gia cười, khóe miệng cong lên, trong đôi mắt trong veo hiện lên từng tầng gợn sóng, xinh đẹp thuần khiết phản chiếu mọi thứ trên đời, “Tôi nói bừa, càng nói nghiêm túc, người ta sẽ càng nghĩ sự việc nghiêm trọng.”
Cô tự hào nói: “Cậu không phải người, đương nhiên không hiểu rồi, khi nào gặp chuyện khó khăn chỉ cần gọi đến cảnh sát. “
Hệ thống: ???
Hệ thống càng nói lắp bắp,” Cô nói chồng cô mua dâm, nếu lúc đó ly hôn thì làm sao bây giờ? Đến nhà hàng rửa bát, vơi cái thân thể này, cô không thể làm được việc gì hết á.”
“Chuyện nhà xấu đừng mang ra ngoài, cô không cho hắn mặt mũi, cẩn thận có ngày hắn sẽ ghi thù ngươi.”
Phù Gia vẫn cười, “Không sao, vậy đi nhà hàng rửa chén đi.”
Hệ thống: … …
Bộ dạng cô trông như quỷ, cô định rửa bát như thế nào, ai mà tin cô có thể rửa bát, khẳng định cho cô làm nhân viên phục vụ.
Cẩn thận lại bị mấy tên móng héo lợi dụng, lúc đó lại khóc lóc kể lể rồi phải dập đầu xin lỗi.
Sau khi Phù Gia gọi điện báo cảnh sát, cô quay lại bệnh viện ngủ với tinh thần thoải mái, trời đã khuya rồi, không thể thức khuya, thức khuya sẽ hại thận.
Bên kia, vì nhận được thông tin từ người dân, ít nhất tác động bên cảnh sát, nhưng thế lại còn ba?
Thật là quá hoang dã để chơi mà.
Bị thuốc thúc đẩy, Lộ Thiệu Quân buông thả cả tinh thần lẫn thể xác, nhẹ nhàng vui vẻ hoạt động còn Vệ An Huyên vừa tỉnh táo lại vừa khó chịu.
Nhưng thời điểm hai người làm tình, cảnh sát tới gõ cửa một cái, làm cho tâm tình Lộ Thiệu Quân ngày càng rõ ràng hơn, cố gắng nhìn rõ người dưới thân mình, nhưng lại bị Vệ An Huyên đẩy ra, mặc quần áo vào rồi mở cửa.
Quần áo xộc xệch, cảnh sát lập tức nói: “Mang giấy tờ tùy thân ra cho tôi xem, còn có ai ở trong đó nữa?”
Ngay khi cảnh sát tiến vào, khuôn mặt Lộ Thiệu Quân này vốn có chút tiếng tăm ở thành phố H, lúc này có chút khó khăn.
“Mau mặc quần áo vào rồi đi theo chúng tôi.” Cảnh sát trực tiếp nói.
Cái này gọi là gì?
Lộ Thiệu Quân xoa xoa lông mày, nhìn về phía người cảnh sát, lại nhìn thấy Vệ An Huyên, nhìn kỹ lại, hắn lập tức nhíu mày, kinh ngạc kêu lên: “Cô làm sao vậy?”
Trong lòng hắn lúc này vốn đang nghĩ mình với vợ mình đang ở cùng một chỗ.
Trên cổ của Vệ An Huyên đầy những dấu vết răng, đỏ hồng hỗn độn. Chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng biết được vừa xảy ra chuyện gì?
[…] Next Chapter […]