
Vệ An Huyên nhìn thấy chủ tịch tâm trạng tốt, tâm tình cũng tự nhiên tốt lên một chút, nhưng lại cố ép tâm tư mình xuống, không có ý định để Lộ Thiệu Quân biết.
Cô đặt văn kiện trước mặt Lộ Thiệu Quân, Lộ Thiệu Quân vừa ký xong, ngẩng đầu nhìn Vệ An Huyên, nghĩ rằng dù sao đây cũng là người mình tâm đắc, lúc trước nói có chút nặng lời này với một cô gái lúc ở bệnh viện.
Lộ Thiệu Quân ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thư ký Vệ, chuyện lúc trước ở bệnh viên, tâm tình của tôi lúc đấy không tốt, nếu vô tình nói những lời gì, xin đừng để tâm.”
Vệ An Huyên đột nhiên ngẩng đầu, có chút hoài nghi nhìn Lộ Thiệu Quân, đôi mắt không tự chủ được trở nên đỏ bừng, hai mắt đầy hơi nước, suýt nữa thì khóc.
Vệ An Huyên cúi đầu nhanh chóng, trong lòng trào ra một cỗ ngọt ngào, giống như có một dòng nước ngọt ngào dày đặc chảy qua tim cô, ấm áp và ngọt ngào.
Cô rất ít khi được Lộ Thiệu Quân đối xử tử tế, Lộ Thiệu Quân chỉ coi cô ta như một nhân viên bình thường, đều là giải quyết việc chung, lần này nói ra những điều như vậy, khiến Vệ An Huyên cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Khi cô gặp Lộ Thiệu Quân thì đã quá muộn, hắn đã sớm kết hôn.
Nếu như sớm hơn một chút…
Lý Y Y cũng là một người bình thường, nhưng lại là một bệnh nhân, Lộ Thiệu Quân đã kết hôn với cô ấy, nếu sớm một chút. . .
Vệ An Huyên hoàn toàn có thể hiểu được những gì người xưa viết, Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão* cuối cùng chỉ còn tiếc nuối sầu muội.
*Đại khái câu thơ là nói về hai người yêu nhau nhưng không đúng thời, chênh lệch tuổi tác, thế hệ.. (các bạn có thể đọc thêm trên mạng nha, nhiều bài tìm hiểu hay lắm)
Vệ An Huyên không biết bao nhiêu lần cô ghen tị lẫn hâm mộ với Lý Y Y, có thể được Lộ Thiệu Quân đối xử tận tình với cô ta, Vệ An Huyên đã sớm không còn tức giận chuyện bị Lộ Thiệu Quân mắng, nhưng đối phương vẫn để trong lòng khiến cô ta vừa cảm thấy kinh hỉ vừa ngọt ngào.
Lộ Thiệu Quân nhìn thấy Vệ An Huyên, không khỏi cảm thấy đau đầu, thư ký của hắn ta bị làm sao vậy?
Thật là một trái tim pha lê!
Vệ An Huyên nhanh chóng khống chế cảm xúc tiến vào trạng thái làm việc, một thư ký chuyên nghiệp nói với Lộ Thiệu Quân: “Lộ Tổng, buổi tối có một tiệc rượu.”
Lộ Thiệu Quân không chút nghĩ ngợi nói: “Hủy bỏ.” Tối nay hắn muốn đến bệnh viện bầu bạn với Y Y.
Lúc mất đi mới biết trân trọng, hiện tại cô ấy đã quay trở lại, Lộ Thiệu Quân hận không thể 24 giờ được nhìn Y Y.
Trái tim của Vệ An Huyên đau nhói, cô ta gần như muốn khóc, đương nhiên cô ta biết tại sao Lộ Thiệu Quân lại muốn hủy bỏ buổi giao lưu với xã hội.
Cách một khoảng cách, Vệ An Huyên vẫn có thể ngửi thấy mùi của bệnh viện trên người Lộ Thiệu Quân.
Nghĩ đến Lộ Thiệu Quân mỗi buổi tối đều ở bên cạnh Lý Y Y, Vệ An Huyên trong lòng đau đớn, nhưng cô ta lại không có lập trường hay lý do để nói cái gì, chỉ có thể cảm thấy đau nhói trong lòng.
Vệ An Huyên cố gắng làm cho chính mình nhìn bình thường, cô ta tỏ ra như đang làm việc chung nói: “Lần này chỉ sợ không được, bữa tiệc này còn có những vị khách quan trọng, còn có Giám đốc Trương nữa.”
Lộ Thiệu Quân suy nghĩ một lúc, “Được rồi, tôi đã biết.” Sau đó nhấc điện thoại và bắt đầu gọi điện thoại.
Khi Vệ An Huyên đi ra ngoài, cô nghe thấy Lộ Thiệu Quân nói nhỏ: “Y Y, buổi tối nay anh không thể đến bệnh viện, em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ và y tá nhé.”
Sự dịu dàng đó chỉ dành cho một người phụ nữ tên Lý Y Y, thật làm cho người ta hâm mộ và ghen ghét.
Vệ An Huyên bình tĩnh đóng cửa lại, thật ra cô ta nhất định sẽ khiến Lộ Thiệu Quân đi tiệc rượu, thứ nhất là vì tiệc rượu lần này thực sự rất quan trọng, thứ hai, là sự ích kỷ của cô ta.
Cô ta có thể làm bạn đồng hành nữ của Lộ Thiệu Quân, tất cả mọi người đều biết việc Lộ Thiệu Quân đã kết hôn, nhưng cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người. Lộ Thiệu Quân cũng từng giải thích rằng vợ hắn sức khỏe kém nên hắn không thể đưa vợ tham gia các hoạt động khác được.