“Mục tiêu của chúng ta là…..”

“Không bị sâu răng!”

“Sống lâu trăm tuổi!”

“Già rồi mới chết!”

Trước khi mỗi lần bước vào một thế giới mới, Phù Gia và hệ thống đều tự động viên bản thân giống như đang tập thể dục vào buổi sáng. Không biết lượng giao dịch ngày hôm này có thể tăng lên không?

Hệ thống tiếc nuối nói: “Ở thế giới trước, cuối cùng cô vẫn chỉ có thể sống đến 50 tuổi.”

Phù Gia: “Ở thế giới đấy, tôi là bệnh nhân bị mắc bệnh tim đó, cực kỳ nghiêm trọng đấy!” Sống được đến năm mươi tuổi đã vô cùng không dễ dàng gì rồi, làm việc gì cũng sợ ảnh hưởng đến trái tim, cả người lúc nào cũng lạnh lẽo.

“Vậy thì ở thế giới tiếp theo, chúng ta hãy cố gắng sống đến một trăm tuổi nào!” Hệ thống đối với con số một trăm chấp niệm đến phi thường.

Sống lâu đã là một điều may mắn, và là một mơ ước; nhưng mơ ước mà dễ dàng đạt được thì liệu rằng có được coi nó là ước mơ nữa không?

Đối với hệ thống mà nói; nhân sinh không quan trọng là thời gian sống được bao lâu, mà quan trọng là chiều rộng, những gì mà Phù Gia làm được ở trong thế giới này, nếu như làm rất tốt, thì việc rời đi sớm cũng không thành vấn đề.

Nhưng dĩ nhiên là hệ thống không có nói những điều này với Phù Gia, mà cố gắng khích lệ: “Đi thôi, chúng ta sẽ sống đến một trăm tuổi rồi mới chết.”

Phù Gia nghiêm túc gật đầu, đôi mắt trong sáng: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tuy cô có vẻ ngoài xinh đẹp đến mê hồn, giống như một loài hải yêu quyến rũ, nhưng đôi mắt của cô ấy lại vô cùng trong sáng, thuần khiết và đầy hi vọng.

Một lát sau, hệ thống nói: “Khi tìm được thân thể phù hợp, bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị nhập vào thân thể đó. . . . . .Nghiêm túc hoàn thành nguyện vọng, bước lên đỉnh cao của nhân sinh.”

Phù Gia bị hệ thống đưa vào trong thế giới, dễ dàng tiếp thu được nội dung cốt truyện, kỳ thật thì hầu như các thân thể mà được Phù Gia chọn đều rất dễ nhận biết, nào thì là những người gặp tai họa không đáng có, nào thì chết trẻ, hoặc có số go die sớm.

Phù Gia nhập vào thân thể mới không một chút khó khăn nào, trong nháy mắt, dường như có một nguồn nước nóng chảy qua, vô cùng ấm áp, cô rất thích, vô cùng thích.

Cơ thể của con người thật là ấm áp, cô thỏa mãn ưm một tiếng.

Vừa cựa quậy cơ thể một lúc, đột nhiên có cảm giác như bị ai đó gắt gao ôm chặt ở trong ngực, siết chặt mạnh mẽ, khiến cô hít thở cũng không thông, hai bên tai ù ù bởi âm thanh gào thét, nức nở tiếng khóc.

“Y Y, em không thể bỏ lại anh rời đi một mình như vậy.”

“Hãy tỉnh lại đi nào, tỉnh lại đi.”

Phù Gia cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như phảng phất mùi thuốc khử trùng ở trong bệnh viện, vô cùng quen thuộc. Ở thế giới trước kia cô đã là khách quen ở bệnh viên, vậy mà thế quái nào ở thế giới này, cô lại trở thành một bênh nhân.

Làm thế nào để sống được đến một trăm tuổi rồi mới chết được đây, lẽ nào không thể có một thân thể tốt hơn được sao?

Bên tai vẫn còn tiếng gào thét: “Y Y, Y Y…”

Xung quanh là những âm thanh ồn ào khuyên giải, xin kiềm chế đau thương, đừng đau lòng nữa, khiến người ra đi không khỏi chạnh lòng.

“Tít tít….tít.” Một đường thẳng dài trên điện tâm đồ đột nhiên nhảy lên, làm cho những âm thanh gào khóc đột nhiên dừng lại.

“Bác sĩ, bác sĩ …” Có người lập tức chạy tới gọi bác sĩ, mà người đang ôm Phù Gia rốt cuộc cũng đành lòng đặt cô xuống.

Phù Gia mở mắt ra, đập vào mắt là hình ảnh một người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe, khó có thể che giấu nỗi bi thương, khuôn mặt tuấn tú, dáng người tinh xảo, trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, lúc này đang lo lắng nhìn mình.

Lộ Thiệu Quân nhìn người con gái tưởng như đã chết, giờ đây đang mở đôi mắt, ánh mắt trong veo như hồ nước, dường như nhìn thấy được bộ dạng chật vật của mình, hắn vừa xấu hổ, vừa vui mừng đến phát khóc, lấy hai tay ôm mặt, “Y Y, Y Y…”

Phù Gia nằm trên giường, không lên tiếng, bác sĩ kiểm tra thân thể Phù Gia, liên tục nói:” Đây là một phép màu y học. Năm phút sau khi ngừng đập, trái tim của cô ấy thực sự đã đập trở lại. “

Được viết bởi

𝖘𝖕𝖗𝖎𝖓𝖌 𝖇𝖑𝖔𝖘𝖘𝖔𝖒𝖘

Admin: Lìn